Cháu Gái Của Siêu Sao

/

Chương 86: Tương lai tốt nhất

Chương 86: Tương lai tốt nhất

Cháu Gái Của Siêu Sao

Xuân Phong Lựu Hỏa

23.567 chữ

11-07-2023

Buổi chiều hôm đó, Lục Hoài Nhu gặp được Triệu Tư Gia và Cảnh Văn Bân trong phòng làm việc. Cặp vợ chồng đặc biệt vì chuyện của Cảnh Triết mà đến tận cửa thăm hỏi Lục Hoài Nhu, trong tay Triệu Tư Gia còn cầm một giỏ trái cây tươi.

Lục Hoài Nhu nhìn bọn họ từ xa, thậm chí còn không tiếp đón mời bọn họ ngồi. Đôi mắt lạnh lùng làm người ta nhìn thấy khiếp sợ.

Triệu Tư Gia mở miệng trước: “Ngài Lục, chào ngài, thật là lâu lắm rồi mới gặp lại. Ngài còn nhớ chúng tôi chứ, nhiều năm về trước chúng ta đã từng là hàng xóm.”

Lục Hoài Nhu vẫn không trả lời bọn họ.

Triệu Tư Gia ngượng ngùng cười cười: “Chúng tôi nghĩ rằng, ngài Lục cũng không thiếu cái gì nên sáng sớm đã đi chợ mua ít trái cây tươi. Thật ra, vợ chồng tôi từ lâu đã muốn đến thăm hỏi ngài Lục, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội. Lần này …”

“Lần này, vì con trai ngoan của các người chuốc thuốc cháu gái tôi nên thành ra lại là một cơ hội rất tốt.”

Lục Hoài Nhu vừa nói xong đã trực tiếp chặn lời hỏi han như đang lôi kéo làm quen của Triệu Tư Gia lại.

Cảnh Văn Bân gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ngài Lục, ngài xem … Cảnh Triết vẫn chỉ là một đứa trẻ đùa giỡn với Chúc Chúc tựa như khi còn nhỏ mà thôi. Nó sẽ không có bất kỳ ý xấu nào.”

Chén trà trong tay Lục Hoài Nhu trực tiếp bị ném ra ngoài, ‘xoảng’ một cái vào tường rồi vỡ tan.

Hai vợ chồng bị doạ, sợ tới mức vội vàng lùi về sau.

“Trẻ con? Cậu có biết nó cho Chúc Chúc uống thuốc gì không? Nếu như đàn ông cho con gái nhà mấy người uống loại thuốc đó, mấy người còn có thể nói nó chỉ là một đứa trẻ được sao?”

Mặt Triệu Tư Gia đỏ bừng, cảm thấy nhục nhã không chịu được. Cảnh Văn Bân cũng xấu hổ cúi đầu.

“Ngài Lục, thật sự xin lỗi, là người làm mẹ như tôi không giáo dục tốt con cái.” Giọng Triệu Tư Gia mang theo nghẹn ngào nói: “Nếu như ngài không rút đơn kiện, tương lai của Cảnh Triết thật sự sẽ bị huỷ. Xin ngài có thể giơ cao đánh khẽ được không, buông tha cho nó. Chúng tôi nhất định sẽ mang Cảnh Triết đến tận nhà thăm hỏi, để nó đích thân xin lỗi Chúc Chúc.”

“Tôi sẽ không cho phép nó gặp lại cháu gái tôi nữa.” Lục Hoài Nhu lạnh giọng nói: “Nếu như chuyện gì cũng có thể dùng câu xin lỗi để giải quyết thì còn cần đến luật pháp làm gì.”

Dù cho người khác rắp tâm muốn tổn thương ông, gièm pha ông thì cũng không làm cho ông căm phẫn như vậy.

Lục Chúc Chúc là điểm mấu chốt cuối cùng của Lục Hoài Nhu.

“Ngài Lục, tôi cầu xin ngài.” Triệu Tư Gia nước mắt lưng tròng cầu xin nói: “Ngay cả khi ngài không xem chúng tôi là hàng xóm thì cũng xin ngài hãy nể mặt Cảnh Tự.”

“Đúng, đúng, đúng.” Cảnh Văn Bân cũng vội vàng nói: “Cảnh Tự và Chúc Chúc có quan hệ tốt như thế. Ngài Lục, ngài không nể mặt thầy tu cũng nên nể mặt Phật, nói không chừng chúng ta tương lai còn là người một nhà.”

Lục Hoài Nhu nhìn hai vợ chồng rồi chế nhạo nói: “Đến thời điểm này còn đề cập đến Cảnh Tự với tôi, mấy người thậm chí còn không sợ tôi giận cá chém thớt lên thằng bé, quả thật rất yêu thương con trai cả nhà mấy người nha.”

“Ngài Lục, thật sự là chúng tôi không còn cách nào nữa, ai lại có thể trơ mắt nhìn con mình đi tù chứ …”

“Mỗi người đều phải trả giá cho tất cả những gì mà bản thân đã làm, ai cũng không thoát được. Nếu nó đã lựa chọn làm chuyện như vậy thì cũng nên có dũng khí gánh chịu cái giá phải trả.”

“Nhưng đứa bé đó … lòng của nó thật sự không xấu xa, nó chỉ là nhất thời hồ đồ.” Triệu Tư Gia nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống van cầu Lục Hoài Nhu: “Ngài cũng đã thấy rồi, Cảnh Triết thật sự là một đứa bé ngoan. Chẳng phải nó không có làm gì Chúc Chúc đó sao, chỉ là đùa giỡn mà thôi.”

“Đứa bé ngoan?”

Ba chữ này đã chọc điên Lục Hoài Nhu: “Vậy nên trong mắt các người, cho dù nó có giết người phóng hoả thì nó cũng vẫn là con trai ngoan của hai người.”

“Ngài Lục, nói chuyện không thể nói vậy được, bản tính của Cảnh Triết không xấu, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Ngài nói Cảnh Tự làm ra những chuyện này chúng tôi còn tin, mấy năm nay nó thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu như ngài nói Cảnh Triết … thân là cha mẹ như chúng tôi tuyệt đối không tin.”

Lục Hoài Nhu lắc đầu, thất vọng nói: “Lúc trước, tôi cũng không biết cách làm cha, chưa từng lấy mình ra làm gương cho con trai noi theo làm một tấm gương tốt. Sau này khi Chúc Chúc đến bên cạnh tôi, tôi mới bắt đầu học cách làm thế nào để trở thành một phụ huynh đủ tư cách. Con trẻ trở thành dáng vẻ như thế nào, cha mẹ cũng không thoát được trách nhiệm.”

Nói xong, ông mở ngăn kéo lấy lá đơn xin từ chức của Cảnh Tự ra. Trong đơn xin từ chức còn có vài bức tranh màu nước có vết tích bị đốt, nhìn màu sắc đã dần phai mờ có lẽ tuổi đời của những bức tranh màu nước được rất nhiều năm rồi.

Đó là quá khứ mà Cảnh Tự không dám nhớ lại, anh đem những bức tranh màu nước mà mình đã giữ đến bây giờ giao cho Lục Hoài Nhu, cũng tỏ rõ với ông rằng từ nay về sau anh sẽ không ám ảnh bởi quá khứ nữa.

Lục Hoài Nhu trải những bức tranh màu nước ra đặt trước mặt hai vợ chồng. Trên bức tranh vẽ bằng cọ màu nước, ba người nho nhỏ tựa vào nhau là cha mẹ và Cảnh Triết, họ sống hạnh phúc trong khu vườn xinh đẹp.

Mà ở xa xa còn có một người nữa, chính là Cảnh Tự. Anh bị giam trong một căn phòng lớn tối đen như mực, bên ngoài căn phòng còn vẽ một ổ khoá để khoá anh lại.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, những giọt nước mắt như hạt đậu rơi trên khuôn mặt. Phong cách vẽ bên anh u ám so với phong cách vẽ ấm cúng của một nhà ba người vui vẻ hoà thuận, tạo nên sự đối lập rõ nét.

Vẫn còn rất nhiều bức vẽ có nội dung tương tự.

Cảnh Triết và cha mẹ cùng nhau ăn bánh kem chúc mừng sinh nhật, còn Cảnh Tự thì bị giam trong phòng tối trên người còn có vết máu đỏ tươi, xung quanh là những ngọn lửa màu vàng sáng rực. Biểu cảm của anh biến dạng, thống khổ vô cùng …

Thậm chí còn có một bức tranh, trên đầu Cảnh Tự còn bị cắm một con dao.

Triệu Tư Gia nhìn những bức tranh màu nước thấm đẫm tối tăm này, kinh hồn bạt vía bụm miệng lại, liên tục lùi về sau mấy bước. Bà ta có thể nhìn ra được, Cảnh Triết là đứa bé trai mập mạp bên người cha mẹ, còn bé trai bị giam trong phòng tối là Cảnh Tự lầm lì.

“Đây … đây là tranh … là tranh ai vẽ?”

Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Nghe Chúc Chúc nói, hình như khi còn nhỏ Cảnh Triết từng đạt giải nhất cuộc thi hội hoạ cấp trường. Tranh mà con trai ruột mấy người vẽ cũng nhận không ra hay sao.”

“Ông nói … đây là Cảnh Triết vẽ?”

Cảnh Văn Bân nhìn những bức tranh đáng sợ trước mắt này, khó có thể tin nói: “Sao có thể như thế, sao Cảnh Triết có thể vẽ những thứ này được! Chúng tôi hiểu rõ tính cách của nó, nó đã luôn quan tâm đến Cảnh Tự từ khi thằng bé còn nhỏ giống như anh trai chăm sóc em trai của mình. Nó làm sao có thể muốn làm hại Cảnh Tự! Không thể nào!”

Lục Hoài Nhu bình tĩnh cuộn tròn tranh lại, ông nói: “Rất đáng sợ, phải không, con trai ruột nuôi nấng bao nhiêu năm nay, cuối cùng khác biệt đến mức chính bản thân cũng không muốn thừa nhận.”

Toàn thân Triệu Tư Gia vô lực ngồi xuống sofa.

Cảnh Triết là con trai ruột của bà ta, sao bà ta có thể không nhận ra nhưng bức tranh này …

“Làm sao mà nó lại trở thành thế này …” Triệu Tư Gia không dám tin: “Nó là đứa bé ngoan biết thông cảm cho cha mẹ mình.”

Cảnh Văn Bân vô cùng kinh ngạc hỏi: “Em nói đậy thật sự là tranh Cảnh Triết vẽ sao?”

Triệu Tư Gia nhắm mắt lại, xót xa gật đầu.

Cảnh Văn Bân nhìn những bức tranh màu nước làm người ta rợn tóc gáy này, cảm nhận sâu sắc sự thất bại của bậc làm cha mẹ. Ông ta không hiểu rõ con trai mình lắm, cả hai đứa con trai đều không hiểu …

“Nếu một người không thể trả giá cho tất cả những gì mà bản thân đã làm thì tương lai sẽ có phạm tội lần thứ hai, thứ ba … vì vậy tôi sẽ không rút đơn kiện.”

“Ngài Lục, xin ngài hãy suy nghĩ lại …”

Lục Hoài Nhu ngắt lời Cảnh Văn Bân: “Làm cha mẹ, nếu như luôn bao che cho con trẻ, e rằng cũng sẽ chỉ làm con đường đời của con càng đi càng lệch. Nó trở thành bộ dáng như bây giờ, mấy người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Một câu nói trực tiếp chặn lại lời cầu tình của Cảnh Văn Bân.

Thằng bé là một người trưởng thành, hắn phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của mình, mà thân là cha mẹ, họ cũng nên gánh vác trách nhiệm về sự thất trách của mình.

Lục Hoài Nhu cuộn những bức tranh kia lại, ném vào trong thùng rác: “Về phần Cảnh Tự, sau khi thằng bé thi đậu vào đại học Bắc Thành thì hộ tịch đã chuyển đến Bắc Thành, tôi sẽ để nó nhập hộ khẩu vào nhà họ Lục của chúng tôi. Là các người không cần nó trước, cháu gái tôi thích nó, từ nay về sau nó chính là người nhà họ Lục, không có chút quan hệ nào với mấy người.”

Cảnh Văn Bân đột nhiên hơi tức giận nói: “Ngài Lục, Cảnh Tự nó là một con người chứ không phải đồ vật, cái gì mà cháu ông thích thì nó là người nhà ông … huyết thống tình thân có thể cắt đứt được hay sao.”

Triệu Tư Gia và Cảnh Văn Bân đương nhiên không bằng lòng từ bỏ Cảnh Tự. Thứ nhất, tình thân là trói buộc không thể cắt đứt. Thứ hai, cũng không phải là không có tâm tư riêng.

Cảnh Tự của ngày hôm nay đã khác xưa, từ lâu đã không còn là dáng vẻ của thằng côn đồ nữa. Anh thi đậu vào trường đại học danh tiếng và trở nên nổi tiếng, một trận thi đấu có thể nhận được giải thưởng hàng trăm nghìn hoặc thậm chí hàng triệu tệ. Bây giờ khi họ hàng hội họp, đề tài đứng đầu luôn là Cảnh Tự, tất cả đều ghen tị với họ, mặt mũi của bọn họ cũng được thơm lây.

“Ngài Lục, chúng tôi không phản đối Chúc Chúc yêu đương với Cảnh Tự, nhưng ngài nói nó phải nhập hộ khẩu nhà họ Lục mấy người thì chuyện này chúng tôi tuyệt đối không đồng ý. Cảnh Tự là con nhà chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của tôi và cha nó.” Thái độ của Triệu Tư Gia cương quyết: “Chúng tôi bồi dưỡng nó lớn như vậy, ngài vừa đến đã đá chân vào, đây không phải là cướp cạn hay sao.”

“Giành việc này với tôi, không sao cả.” Lục Hoài Nhu dựa lên ghế, ung dung cười một cái: “Cảnh Tự mười tám tuổi, đã là người trưởng thành. Nó có ý chí và suy nghĩ của riêng nó, tôi không miễn cưỡng được, các người đương nhiên càng không thể miễn cưỡng. Hai vị, mời về cho.”

“Ngài Lục.”

Lục Hoài Nhu xoay người, không quan tâm đến bọn họ nữa. Allen mở cửa ra, nói với Triệu Tư Gia và Cảnh Văn Bân: “Hai vị, mời về cho.”

Hai vợ chồng không biết làm sao, chỉ có thể ngượng ngùng ra về.

Sau khi bọn họ bỏ đi, Allen nhặt chén trà vỡ trên mặt đất lên, cảm thán nói: “Chén Tử Sa tốt như thế này. Gia, ngài ném cái gì không ném, thế nào cũng phải ném quà mà cháu rể biếu ngài mới chịu.”

Lục Hoài Nhu quay đầu nhìn chén trà Tử Sa bị vỡ vụn, biểu cảm hơi đau lòng: “Đ*! Không chú ý.”

“Chắc là có thể tìm người sửa chữa lại.” Allen thu nhặt mảnh vỡ của chén trà vỡ, bất đắc dĩ nói: “Hoài gia, lúc nãy là ngài cố ý nói những lời đó để khích bọn họ sao.”

“Tôi khích bọn họ cái gì.”

“Ngài đừng giả vờ nữa.” Allen cười cười: “Ngài muốn làm cho bọn họ nhận thức được sai lầm của bản thân, bù đắp sự thiếu hụt tình thân mấy năm nay của Cảnh Tự, phải không.”

“Tôi không rảnh quan tâm đến mớ hỗn độn của gia đình này.”

Allen biết Lục Hoài Nhu là người khẩu xà tâm Phật. Nhưng mà ông lắc lắc đầu rồi nói: “Nhưng tôi cảm thấy tâm sức vất vả của ngài e rằng phải uổng công rồi. Đứa bé Cảnh Tự đó rất cố chấp, sẽ không dễ dàng ủ ấm như vậy. Cặp vợ chồng này … chắc là thực sự mất đi đứa con trai này mãi mãi rồi.”

“Ủ không ấm thì càng tốt, tôi nhặt không được một thằng cháu rể đến ở rể, không gần phải gả Chúc Chúc đi.”

“Ngài đây … là cướp người mà cũng đoạt một cách chính đáng.”

Lục Hoài Nhu không hài lòng liếc ông một cái: “Thấy tôi tức giận mà còn đưa tôi dùng chén trà quý như vậy.”

Allen oan ức nói: “Mỗi khi ngài không vừa ý thì liền có tật xấu ném đồ đạc, có thể trách tôi được sao.”

“Tôi cái gì mà tôi … mau đi tìm người sửa lại, sửa không được thì kỳ nghỉ phép có lương trong năm nay của cậu cũng đừng mơ tới nữa!”

Cảnh Tự quả thật là làm lại từ đầu theo đúng nghĩa đen, toàn bộ tiền tiết kiệm của anh đều đưa cho Lục Hoài Nhu để trả tiền vi phạm hợp đồng, sau khi ký xong bản chấm dứt hợp đồng thì số dư trong thẻ cũng chỉ thừa ra mấy trăm tệ sinh hoạt phí.

Cảnh Tự một mình chấm dứt hợp đồng với Lục Hoài Nhu, đội tuyển Fly vẫn chịu sự quản lý công ty đầu tư dưới danh nghĩa của Lục Hoài Nhu. Mặc dù anh béo bày tỏ rằng, anh ta đồng ý cùng đi với Cảnh Tự, nhưng Cảnh Tự không đồng ý.

Tại bữa tiệc chia tay, anh béo uống rất nhiều rượu, cũng thật sự xúc động, nói với Cảnh Tự: “Lúc trước tôi ra làm riêng chính là vì cậu, bây giờ cậu đi rồi để tôi lại đây là có ý gì. Cậu tính thử xem, chúng ta kề vai chiến đấu đoạt được bao nhiêu vinh quang, không còn cậu thì Fly còn là Fly gì nữa chứ.”

Âu Dương Tự ngậm ống hút uống sữa tươi, vội vàng gật đầu: “Lúc đầu, tôi gia nhập đội tuyển mục đích chỉ có một, đó chính là đánh bại anh, Lu thần. Sau này thi đấu chuyên nghiệp cũng là anh mang theo tôi đi va chạm, giúp tôi nhận ra bản thân mình thật sự thích cái gì, Fly mà không có Lu, nán lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Cảnh Tự vỗ vỗ bả vai anh béo rồi nói: “Triệu Tử Mặc, bây giờ không giống ngày xưa, lúc trước trong đội chỉ có hai người chúng ta, muốn làm thế nào cũng được. Nhưng Fly đã phát triển đến bây giờ, anh thu nhận nhiều nhóc con như thế, đứa thì theo đuổi ước mơ, đứa thì muốn kiếm tiền. Tất cả đều tin rằng anh có thể mang theo bọn họ thực hiện hết thảy những thứ này, anh có thể quẳng gánh không làm hay sao?”

Anh béo buồn bực nói: “Không có cậu, tôi cảm thấy không có tinh thần.”

Cảnh Tự cười: “Có thể kiếm tiền lại có nhà to để ở, có thể làm chuyện mà bản thân tha thiết và yêu thích. Sau lưng còn có tập đoàn họ Lục chống lưng cho anh, sao có thể không có tinh thần chứ?”

Anh béo ôm lấy cánh tay Cảnh Tự: “Không có cậu, chính là không có sức mạnh.”

Cảnh Tự cau mày nhìn anh ta, một người đàn ông to béo, cao lớn thô kệch uống rượu say rồi ôm lấy anh làm nũng, quả thực không dám nhìn.

“Đủ rồi, ông đây có bạn gái rồi.”

Anh béo vẫn ôm anh không buông tay, bạn nhỏ Âu Dương Tự cũng bu lại, ôm lấy cánh tay còn lại của Cảnh Tự: “Anh mãi mãi là đội trưởng của tôi.”

Từ nhỏ đến lớn Cảnh Tự không thường kết bạn. Khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ cảm thấy tính cách của anh quái gở, là một đứa trẻ quái dị, cũng chỉ có Lục Chúc Chúc mang theo một đám nhóc Trương Hổ, Tưởng Thanh Lâm đến chơi với anh. Sau này chuyển đến Nam Thành, chưa được bao lâu thì xảy ra tai nạn, càng không kết bạn được.

Anh béo là người bạn đầu tiên của Cảnh Tự, tuy rằng là dạng quan hệ hợp tác nhưng anh ta là người chính trực, hào phóng và chăm sóc cho anh giống như anh cả vậy.

Những năm đầu tiên, khắp người anh đều là thương tích cũng sẽ không dễ nói chuyện, không vừa ý là liền va chạm với người ta. Sau đó cũng là nhờ anh béo giúp đỡ, đùm bọc anh đến cùng. Nếu nói bọn họ là bạn hợp tác, không bằng nói là chiến hữu sát cánh chiến đấu cũng như là anh em.

Có một đám người, chán nản cùng anh khi anh xuống tinh thần, thật lòng thật dạ chúc mừng cho anh khi anh giành được vinh quang, không có ghen ghét, cùng vinh cùng nhục. Đây là mục tiêu cuối cùng cho việc lựa chọn thi đấu thể thao điện tử của Cảnh Tự.

Anh đã cô độc trong một khoảng thời gian quá dài, trong quãng đời còn lại đã có cô gái yêu dấu và những người anh em tốt nhất luôn đi theo anh.

Cảnh Tự rút tay ra từ trong lồng ngực béo mập của anh béo, anh nói: “Khoảng thời gian này tôi đi rồi, anh béo, anh làm đội trưởng mang theo bọn họ thi đấu cho tốt. Khi nào có thời gian, cũng sẽ cùng anh luyện tập trực tuyến, đừng làm cho Lục Hoài Nhu mất tiền.”

“Những gì cậu nói …” Anh béo vỗ vỗ ngực: “Bàn gia tôi không thuộc phái tượng gỗ mà là thuộc phái kỹ thuật, hơn nữa đội chúng ta còn có Tiểu Tự nữa. Dù thế nào cũng không thể ông nội bên vợ của cậu mất tiền được nha.”

Âu Dương Tự hỏi Cảnh Tự: “Vậy nên, đội trưởng anh sẽ còn quay lại chứ?”

“Ừ.” Cảnh Tự gật đầu thật mạnh: “Không bao lâu nữa, tôi sẽ danh chính ngôn thuận lấy về một nửa của Fly thuộc về tôi.”

Anh không cần một nửa số cổ phần Lục Hoài Nhu cho không anh bởi vì Chúc Chúc đó. Tất cả mọi thứ anh đều có thể tự mình giành về bằng đôi tay này.

....

Lục Hoài Nhu ngừng thẻ của Lục Chúc Chúc, ngừng thẻ nhưng thật ra cũng rất không đành lòng. Mọi người nói cô là cô gái thiên kim, ông nuôi Lục Chúc Chúc đâu chỉ là thiên kim mà còn là hơn nghìn tỷ kim nữa*.

*Nguyên văn câu này tác giả dùng các đơn vị Vạn 万 (10,000), Ức亿 (100,000,000) và Thiên 千 (1,000). Chữ Kim金 nghĩa là vàng hoặc tiền.

Về khoản tiêu tiền, Lục Chúc Chúc chưa bao giờ thiệt thòi. Thích cái gì là mua cái đó, muốn ăn cái gì là ăn cái đó, muốn đi du lịch nước nào liền xách ba lô lên nói đi là đi. Lúc trước, không phải Lục Hoài Nhu chưa từng ngừng thẻ tín dụng của cô, nhưng đều là thi hành mức phạt cảnh cáo nhẹ nên mau chóng mở lại cho cô.

Lần này, Lục Hoài Nhu xem như đang cạnh tranh với Cảnh Tự. Thằng nhóc này nói năng hùng hồn, không muốn khuất phục trước ông để nghe theo sắp xếp. Vừa muốn danh dự lại muốn bạn gái, vậy thì Lục Hoài Nhu muốn cho nó thấy rằng, thiên kim nhà ông không phải là ai cũng nuôi nổi?

Nhưng mà cắt thẻ không đến nửa tháng thì ông lại bắt đầu lo lắng khó chịu, lo rằng Lục Chúc Chúc ăn không ngon, không có chất dinh dưỡng. Cô gái nhỏ thích xem hoạt hình Nhật Bản, thích mua những mẫu figure garage kit* đắt tiền, nhìn thấy garage kit mới ra lại không có tiền, chuyện này phải khổ sở biết bao nhiêu chứ …

*Là dòng mô hình tĩnh (figure) nhưng người chơi cần “lao động” nhiều, cụ thể ở đây là phải tự ráp và sơn cho nó, dòng này khá kén người chơi.

Lục Hoài Nhu càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được mà gọi điện thoại cho Lục Chúc Chúc. Bất cứ khi nào thái độ của cô gái nhỏ dịu đi, cầu xin ông thì ông sẽ mở lại thẻ cho con bé ngay lập tức.

Trong điện thoại, thanh âm của Lục Chúc Chúc nghe qua rất hớn hở: “Lão Lục nhà chúng ta, dạo này khoẻ không nha?”

“Sức khoẻ của ông có bao giờ không tốt đâu.”

“Nói cũng đúng nhỉ, ông nội con là người đàn ông mạnh mẽ vô song đó nha.”

“Nhặt đâu ra mấy lời rách nát đó đấy!”

“Hì hì.”

Lục Hoài Nhu vừa nghe thấy tâm tình của cô gái nhỏ tốt thế này, không có mở miệng khóc thút thít ‘ông nội, con sai rồi’ thì tâm tình của ông cũng rất phức tạp, không biết nên vui mừng hay là mất mát.

Vì thế ông lại hỏi dò: “Gần đây có về nhà không?”

“Về! Đương nhiên là về, nhưng mà gần tới kì thi nghiên cứu sinh nên chuẩn bị thi rất căng thẳng. Chờ đợt này con hết bận liền về nhà thăm ông nội.”

“Bận rộn như vậy mà còn có thời gian yêu đương?”

“Gần đây con cũng hiếm khi gặp được anh Cảnh Tự.” Lục Chúc Chúc thành thật trả lời: “‘Sự nghiệp’ của anh ấy còn bận hơn so với con nữa, thi một số chứng chỉ gì đó mà chuyên ngành của bọn họ cần dùng. Sau đó còn viết chương trình riêng ở bên ngoài. Mở livestream chơi trò chơi cũng không hết hot … Một người vô cùng bận rộn.”

Đương nhiên Lục Hoài Nhu biết Cảnh Tự rất bận, thằng bé có động thái gì ông đều chú ý đến … Cảnh Tự đã thành danh trong lĩnh vực thi đấu thể thao điện tử, bây giờ còn lấn sân sang lĩnh vực nghiên cứu và phát triển game online, nghe nói có rất nhiều công ty tranh nhau mời anh viết chương trình và trả rất nhiều tiền.

Thằng bé này con mẹ nó thật sự là một nhân tài, học cái gì rành cái đó, tay không tấc sắt cũng có thể làm nên chuyện. Lục Hoài Nhu không chút nghi ngờ nếu thêm một thời gian nữa, gặp được cơ hội tốt thì anh chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp.

Ông lại hỏi Lục Chúc Chúc: “Cuộc sống dạo này … đã quen chưa?”

“Quen rồi ạ.”

“Cha mẹ cho con sinh hoạt phí à?”

“Tuyệt đối không có, người cũng đã dặn dò rồi, cha mẹ con sao dám tiếp tế cho con chứ.”

“Vậy là có bạn trai tiếp tế cho?”

Lời lẽ của Lục Chúc Chúc chính nghĩa nói: “Ông nội, con không thích nghe ông nói những lời này. Con đường đường là một nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng, con cần anh ấy viện trợ hay sao?”

“Cũng khá mạnh miệng nha.” Lục Hoài Nhu cười nói: “Vậy là con tự kiếm tiền sao?”

“Điều đó là đương nhiên.”

“Nói thử cho ông nội nghe, Chúc (lăn lộn) xã hội nhà chúng ta gần đây phát tài ở đâu?”

“Nhóc Lâm bạn thân của con khi lên đại học vẫn luôn vừa học vừa làm, dạo này cậu ấy đã đăng ký một tài khoản giúp gửi chuyển phát nhanh và mang đi, con cũng đang làm cùng cậu ấy. Thời gian buổi trưa rảnh rỗi thì giao hàng nhanh đến ký túc xá cho các bạn học, còn kiếm được rất nhiều!”

“Cũng không tệ lắm.” Lục Hoài Nhu có hơi vui mừng, nhưng đau lòng nhiều hơn: “Mấy đứa giao hàng một lần như vậy là bao nhiêu tiền?”

“Dao động từ hai đồng rưỡi đến năm đồng, phải xem trọng lượng và khoảng cách nữa.” Lục Chúc Chúc cảm thán nói: “Ông nội ơi, làm ra tiền thật là khó.”

“Dùng thể lực làm ra tiền đương nhiên không dễ dàng, vì vậy mới muốn con học hành cho giỏi để làm nhà khoa học, tương lai dùng bản lĩnh thật sự của bản thân để kiếm tiền.”

“Làm nhà khoa học không phải là để kiếm tiền.” Lục Chúc Chúc nói: “Mà đó là vì bày mưu tính kế cho vận mệnh của nhân loại.”

“Trình độ của bạn học Chúc Chúc rất cao nha.”

“Chứ sao nữa.”

“Thế kiếm được ít tiền như vậy, có đủ tiêu không?” Trong lòng Lục Hoài Nhu khó chịu, giọng nói cũng có chút nghẹn lại.

“Mặc dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng ăn ở căn tin mỗi ngày là quá đủ để lấp đầy bụng rồi.” Lục Chúc Chúc lạc quan nói: “Ông nội đừng quên, con còn có học bổng nữa đấy.”

Năm học nào Lục Chúc Chúc cũng đều đứng nhất lớp, số tiền học bổng vô cùng khả quan.

“Thế thì ông quả thật nên tự hào về bạn học Chúc Chúc.”

“Hì hì.”

Lục Hoài Nhu không biết mình nên vui hay nên buồn, ông nói: “Có việc gì thì tìm ông nội, đừng tự mình gắng gượng. Ông đã mở thẻ lại cho con rồi, tự mình dùng trộm thôi, không cần nói với cái thằng bạn trai ‘siêu giỏi’ kia của con.”

Lục Chúc Chúc tự tin tràn đầy cam đoan với ông: “Ông nội, người yên tâm đi. Con chắc chắn sẽ có thể kiên trì đến cùng.”

Lục Hoài Nhu:???

Không phải … Ai cần con kiên trì chứ!

Lục Chúc Chúc: “Sẽ không làm người thất vọng! Tiền trong thẻ, một đồng con cũng sẽ không dùng! Con chịu được thử thách!”

Lục Hoài Nhu:...

Ông đến là chịu với cô cháu gái thành thật này rồi. Thật ra trong lòng ông không muốn để Lục Chúc Chúc độc lập như vậy.

Loại công việc gì mà buổi trưa đi chuyển phát nhanh, giao hàng nhanh gì đó nói ra thì rất truyền cảm hứng, đáng để tự hào. Nhưng mà Lục Hoài Nhu cũng thật sự không muốn để Lục Chúc Chúc phải vất vả như vậy.

Tức đến hết cách lại chỉ có thể tìm cháu rể của ông để ngang ngược trút giận, video vừa thông liền thấy khuôn mặt của Cảnh Tự thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt còn có vài đường tơ máu.

Cơn tức của ông cũng bị dằn xuống, phẫn nộ bị đau lòng thay thế, ông hỏi: “Dạo này đang làm gì?”

Trong miệng Cảnh Tự ngậm bánh mì, nói: “Ông nội, con đang làm một trò chơi.”

“Buổi trưa con chỉ ăn bánh mì thôi à?”

“Dạ, lười nấu quá, hai ngày nữa phải hoàn thành trò chơi, vì vậy đẩy nhanh tiến độ …”

“Trò chơi rách gì đó, đến cơm cũng không thèm ăn.” Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Có thể kiếm được bao nhiêu chứ?”

Cảnh Tự cười cười: “Kiếm một khoản trả trước cho Chúc Chúc cái nhà.”

“Khỏi, cô gái nhà chúng ta có nhà của mình, ai thèm nhà của con, không phân ngày đêm như thế …” Lục Hoài Nhu bất mãn nói: “Gửi địa chỉ của con cho ông.”

“Dạ?”

“Gửi địa chỉ cho ông.”

“Ồ.” Cảnh Tự cúi đầu soạn tin nhắn, gửi địa chỉ của mình cho Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu gọi giao hàng cho anh rồi nói: “Không được thức khuya, ăn cơm đúng giờ, cúp đây.”

“Cảm ơn ông nội.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hoài Nhu bước đến cạnh cửa sổ sát đất nhìn những toà cao ốc đô thị không sót cái gì, tâm tình quả thật rất phức tạp.

Trẻ nhỏ trưởng thành rồi có rất nhiều thứ không thể tuỳ theo ông nữa.

Cái gì là tương lai tốt nhất.

Ông đã từng nghĩ rằng, mình có thể cho Lục Chúc Chúc tất cả mọi thứ chính là tương lai tốt đẹp nhất của con bé.

Nhưng mà bây giờ Lục Hoài Nhu đã hiểu, cố gắng phấn đấu cùng với người mình thích, dốc sức làm việc cùng nhau vì cuộc sống tươi đẹp này, đây mới là tương lai tốt nhất.

Ông vui mừng cho Lục Chúc Chúc vì có thể tìm thấy một người như vậy.

Nên buông tay rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!